Hoang vắng từ thủa còn sơ khai.

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

Thật lâu rồi

Thật lâu rồi, mình mới nghe KHÚC THỤY DU hay đến như vậy! Từ miền Trung nắng lửa ra, Hà Nội đón chào bằng một trong những đêm se se cuối cùng. Đêm se se tạm biệt se se? Cũng chẳng biết đó có phải là đêm cuối cùng không? Lại vào Blog. Và lại nghe Khúc thụy du. Nghe đến miên man, miên man như trong một cơn mê thật dài.

"Hãy nói về cuộc đời..." - Chẳng biết từ bao giờ nữa, Khúc thụy du trở thành đam mê. Rồi hoá thành bút danh. Rồi hoá thành những đêm mùa đông. Rồi lắng đọng đáy tim những lúc lòng thật buồn. Rồi có những lúc cũng chẳng biết "Hãy nói về cuộc đời...!" như thế nào? "Nói" từ đâu? Chỉ biết khi Tuấn Ngọc cất lên tiếng lòng, Thụy Du lại muốn nhiều hơn nữa, được nghe Khúc thụy du... Nghe như lần đầu tiên được nghe.

Đêm cứ trượt dài sang ngày. Không ngủ, lại vào mạng tìm Khúc Thụy Du. Có nhiều điều mình được biết thêm. Đó là một quán cà phê mang tên Khúc Thụy Du ở miền Trung. Có một câu chuyện trên blog của một ai đó, kể về kỷ niệm chẳng khác nào tình cảnh trong Khúc Thụy Du. Có một bài thơ dài dằng dặc sáng tác từ 3/1968 của Du Tử Lê mang tên Khúc Thụy Du. Và có nhiều về Khúc Thụy Du hơn nữa...

"... đừng bao giờ em hỏi
vì sao mình yêu nhau
vì sao môi anh nóng
vì sao tay anh lạnh
vì sao thân anh rung
vì sao chân không vững
vì sao anh van em"

(Trích bài thơ Khúc Thụy Du của Du Tử Lê)

"... Khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi, Thụy ơi và tình ơi? Như loài chim bói cá, trên cọc nhọn trăm năm, tôi tìm đời đánh mất, trong vũng nước cuộc đời, trong vũng nước cuộc đời, Thụy ơi và tình ơi!

Đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau, vì sao môi anh nóng, vì sao tay anh lạnh, vì sao thân anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao?

"Hãy nói về cuộc đời, tình yêu như lưỡi dao, tình yêu như mũi nhọn, êm ái và ngọt ngào, cắt đứt cuộc tình đầu, Thụy bây giờ về đâu? Thụy bây giờ về đâu? Tôi làm chim bói cá, em làm ánh trăng ngà, chỉ cách một mặt hồ, mà muôn trùng chia xa...".

Chưa bao giờ nghe Thụy Du nhiều như đêm nay. Vì sao và vì sao?

PS: Đừng bao giờ em hỏi!

  • Theo Blog Benly77

4 nhận xét:

  1. KTD buồn lắm, nếu cứ mãi hoài niệm về những cũ kỷ thì nghe đề mà nhớ. Còn muốn quên đi thì hãy tránh xa KTD...

    Trả lờiXóa
  2. Chị Hà bảo muốn quên thì tránh xa KTD hả ? Làm sao tránh được vì đó là máu thịt là hơi thở của mình mà. Nhớ hay quên vẫn là nỗi khắc khoải trong tâm hồn thôi Vẫn thế... để thấy mình là mình phải không người bạn mới KK. KH chỉ muốn bạn đừng ôm đầu nữa thôi.

    Trả lờiXóa
  3. Tặng Anh K mấy câu KL vừa viết nè!

    Thôi đành một kiếp long đong
    Dù quên, dù nhớ cũng không xá gì
    Đường đời lặng lẽ bước đi
    Mình ta gậm nhấm xuân thì... rồi qua!
    Kim Lệ
    03.03.2010

    Trả lờiXóa
  4. ặc,,ặc,,,e tòan chọc cho ổng cười mà chị bảo ổng tránh xa em ra , ổng mà xa em ra thì ổng lên đường sớm òy kekeke

    Trả lờiXóa