Hoang vắng từ thủa còn sơ khai.

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Xin lỗi


Xin lỗi nhé! Quên đi ngày sụp đổ

Quên hết buồn đau, thất vọng, ưu phiền

Quên đi nước mắt, quên ngày bão tố

Quên oán thù và giận dỗi, hờn ghen.



Nhưng trong ngày, khi tình yêu rực rỡ

Ôm vào lòng tình ve vuốt mơn man

Ta sảng khoái biết bao và hãy nhớ

Với cuộc đời đừng quên nói: cám ơn!

Thứ Năm, 16 tháng 4, 2009

Cảm ơn cuộc đời

Cảm ơn e đã cho tôi biết đau

Để hồn thơ tôi được nhỏ máu

Nhuộm đỏ hoàng hôn

Biển trắng màu tang gào thét tiễn mặt trời

Bóng đêm lan lui dần ánh sáng

Và kìa

Trong bóng đêm

Có muôn ngàn tia sáng

Chờ ngày vỡ tan

 

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

Thật lâu rồi

Thật lâu rồi, mình mới nghe KHÚC THỤY DU hay đến như vậy! Từ miền Trung nắng lửa ra, Hà Nội đón chào bằng một trong những đêm se se cuối cùng. Đêm se se tạm biệt se se? Cũng chẳng biết đó có phải là đêm cuối cùng không? Lại vào Blog. Và lại nghe Khúc thụy du. Nghe đến miên man, miên man như trong một cơn mê thật dài.

"Hãy nói về cuộc đời..." - Chẳng biết từ bao giờ nữa, Khúc thụy du trở thành đam mê. Rồi hoá thành bút danh. Rồi hoá thành những đêm mùa đông. Rồi lắng đọng đáy tim những lúc lòng thật buồn. Rồi có những lúc cũng chẳng biết "Hãy nói về cuộc đời...!" như thế nào? "Nói" từ đâu? Chỉ biết khi Tuấn Ngọc cất lên tiếng lòng, Thụy Du lại muốn nhiều hơn nữa, được nghe Khúc thụy du... Nghe như lần đầu tiên được nghe.

Đêm cứ trượt dài sang ngày. Không ngủ, lại vào mạng tìm Khúc Thụy Du. Có nhiều điều mình được biết thêm. Đó là một quán cà phê mang tên Khúc Thụy Du ở miền Trung. Có một câu chuyện trên blog của một ai đó, kể về kỷ niệm chẳng khác nào tình cảnh trong Khúc Thụy Du. Có một bài thơ dài dằng dặc sáng tác từ 3/1968 của Du Tử Lê mang tên Khúc Thụy Du. Và có nhiều về Khúc Thụy Du hơn nữa...

"... đừng bao giờ em hỏi
vì sao mình yêu nhau
vì sao môi anh nóng
vì sao tay anh lạnh
vì sao thân anh rung
vì sao chân không vững
vì sao anh van em"

(Trích bài thơ Khúc Thụy Du của Du Tử Lê)

"... Khi tôi không còn nữa, sẽ lấy được những gì, về bên kia thế giới, ngoài trống vắng mà thôi, Thụy ơi và tình ơi? Như loài chim bói cá, trên cọc nhọn trăm năm, tôi tìm đời đánh mất, trong vũng nước cuộc đời, trong vũng nước cuộc đời, Thụy ơi và tình ơi!

Đừng bao giờ em hỏi, vì sao ta yêu nhau, vì sao môi anh nóng, vì sao tay anh lạnh, vì sao thân anh run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao?

"Hãy nói về cuộc đời, tình yêu như lưỡi dao, tình yêu như mũi nhọn, êm ái và ngọt ngào, cắt đứt cuộc tình đầu, Thụy bây giờ về đâu? Thụy bây giờ về đâu? Tôi làm chim bói cá, em làm ánh trăng ngà, chỉ cách một mặt hồ, mà muôn trùng chia xa...".

Chưa bao giờ nghe Thụy Du nhiều như đêm nay. Vì sao và vì sao?

PS: Đừng bao giờ em hỏi!

  • Theo Blog Benly77

Thứ Tư, 4 tháng 2, 2009

Entry for February 04, 2009

Sự bình yên

Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công thể hiện tài năng của mình.

Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một. Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh này đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang bình thản đậu trên tổ của mình... Bình yên thật sự.

"Ta chấm bức tranh này! - Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên".