Hoang vắng từ thủa còn sơ khai.

Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

Gió sang canh


Biết mấy nhớ thương chiều xuống lạnh
Nỗi buồn thao thức gió sang canh
Núi sông đất lữ mây nâng khói
Lá cỏ hồn quê nắng trải cành
Nửa mảnh trăng non mờ sương trắng
Đôi vần thơ cổ rạng trời thanh
Ấp úng nhớ thương nào đánh mất
Bùi ngùi lưu luyến những ngày xanh


Kim Khang

7 nhận xét:

  1. Tem phát . Lão này lại mún yêu roài

    Trả lờiXóa
  2. Giờ chắc mọi người ngủ ngon rùi... Chì mình em thức đọc thơ anh. Bài nầy mà ngâm là hay lắm đấy!

    Trả lờiXóa
  3. A chị Bống thức khuya nè.

    Trả lờiXóa
  4. A chị Bống thức khuya nè.

    Trả lờiXóa
  5. Tím biếc hoàng hôn , chiều nhuốm lạnh
    Vườn khuya quỳnh nở trống sang canh
    Trên không lơ lửng vầng trăng khuyết
    Dưới bãi lung linh liễu rủ cành
    Gió thổi la đà hương tóc rối
    Mây trôi lờ lững xám trời thanh
    Thương nhớ xa xôi hồn lữ thứ
    Chiều vàng phai nhạt những ngày xanh

    Họa vui bài thơ nhé anh K

    Trả lờiXóa
  6. lạy chúa, em dốt thơ nên ko biết bình thế nào, thường thì phải đợi mấy nhà thơ giảng cho nghe luôn mới hiểu.

    Trả lờiXóa
  7. Dốt thơ nhưng bản tính lẳng lơ nên vưỡn mún đọc thơ tình . Heeeee. Giống tớ

    Trả lờiXóa