Hoang vắng từ thủa còn sơ khai.

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Hồi ức

Photobucket


Chông chênh con đường xa
Đêm về không ai nhắc
Bởi men say rượu nồng mình đã cạn
Hay bởi tình đầy ,giờ cần nhớ thương

Xưa ly tán lòng đau ruột cắt
Giờ hợp rồi thêm vết cắt vào tim
Nghe con thơ đảo mắt khóc tìm
Lai chẳng thể dứt lòng để bước

Chẳng thể hiểu, sao ta thành người xa lạ
Ngay cả cái tên lưu trong máy chẳng khác bao người
Trong lúc tỉnh ta gọi nhầm cuộc đến
Sao khi say ta vẫn goi đúng tên người ?



Hà Nội , tháng Tư 2010

Kim Khang

3 nhận xét:

  1. Trời ơi! Những dòng thơ nầy của anh K ray rứt wá! Em đọc mà bất chợt thấy nhoi nhói...Cuộc sống nầy sao những người có tâm hồn lại phải luôn đón nhận khổ đau anh nhỉ? Chia sẻ với anh...

    Trả lờiXóa
  2. Chẳng thể hiểu, sao ta thành người xa lạ
    Ngay cả cái tên lưu trong máy chẳng khác bao người

    Có khi nào một ngày bỗng nhiên thành người xa lạ với K hông ta?

    Trả lờiXóa