Hoang vắng từ thủa còn sơ khai.

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Lời thề

                                               Photobucket


Thả hồn ở cõi mênh mông
Người xưa trong mộng sao không trở về
Người đi bẻ gãy câu thề
Mình ta ở lại nặng nề khôn nguôi

Lời thề xưa tựa ngàn cơn mưa đổ
Làm bão giông, lũ cuốn cả một đời
Chỉ nửa câu thề không thể dứt
Sao nặng trĩu lòng nghiêng ngả tháng năm

Ai ở đâu, đang sầu tình duyên cũ
Để nửa cầu thề cỏ mọc rêu phong
Xin mang đến ghép cùng tôi nhé
Được trọn câu thề, hẳn sẽ quên lòng đau

                                                    Hà Nội , tháng 9/2010

                                                          Kim Khang

6 nhận xét:

  1. :) chúc anh đêm ngon giấc...

    Trả lờiXóa
  2. Về nhà thì bác nghỉ ngơi đi cho bọn e được nhờ, lại ôm blog lại làm thơ bọn e lại khổ vì phải hầu rượu bác rồi. Con e khỏe lắm giờ e cũng bận chẳng có nhiều thơi gian vô blog nữa. Đại ca Khoa vô sài gòn rồi bác về đã biết gì chưa.

    Trả lờiXóa
  3. Hẳn có quên lòng đau được không anh K..?
    Hôm nào có thời gian Gió sẽ họa bài thơ này ...

    Trả lờiXóa
  4. Lời thề xưa chỉ còn một nửa.. hà cớ gì cứ mãi dõi theo. K buồn, chỉ biết chia sẻ tí thôi. Và cuộc đời đó có bao lâu đâu mà hững hờ...

    Trả lờiXóa
  5. "Ai ở đâu, đang sầu tình duyên cũ
    Để nửa cầu thề cỏ mọc rêu phong
    Xin mang đến ghép cùng tôi nhé
    Được trọn câu thề, hẳn sẽ quên lòng đau"

    Sao mãi một đời nhớ hoài câu thề cũ?
    Ôm niềm đau ray rứt khôn nguôi
    Trọn câu thề còn chưa giữ được
    Nửa câu thôi... Sao giữ được? Hỡi người...!

    Tặng anh KK.

    Trả lờiXóa