Mời tôi cạn chén đêm này
Đối gương nhìn bóng uống say cùng người
Có tôi riêng một tôi thôi
Những giòng sông nhỏ đã rời bến xưa
Chỉ tôi và bóng tôi đưa
Đi trong hiu hắt nắng mưa phong trần
Lỡ chìm đáy mắt trăng rằm
Thôi đành chết giữa trời thăm thẳm trời
Bụi đường xa xứ bên đời
Có tôi riêng một tôi thôi ngậm ngùi
Mời tôi cạn một chén vui
Chén buồn dấu giữa ngọt bùi đắng cay
Lạnh trời xa giữa đêm ngày
Thành hơi men lấp cho đầy cõi không
Đưa tôi chếch choáng ngày đông
Một tôi với bóng ôm giông bão về !
Hà nội , tháng 9/2010
Kim Khang
thơ hay nhưng cô đơn quá!
Trả lờiXóaMừng anh K trở lại. Vậy mà cũng đã 4 tháng trời trôi qua rồi đấy!
Trả lờiXóaK vẫn luôn buồn thế sao? Hà rất sợ đối diện với nỗi buồn nên hay tìm đến những niềm vui dù rất nhỏ nhặt. Mong luôn bình yên đến với K.
Trả lờiXóaBão giông rồi cũng tan thề..
Trả lờiXóaVầng dương lại sáng vân vê nắng vàng
Nỗi buồn ...là áng mây tan
Niềm vui gõ phách gió ngàn thơm hương
K nghe Gió nói rồi đó nha. Bão giông rồi sẽ tan, nỗi buồn rồi cũng phôi pha thôi... Đừng buồn nữa, hồi nào off với bọn Hà, giờ có thêm Bống nữa... thế nào K cũng cười theo cho coi... Thấy K, Hà vui lắm lắm nè!
Trả lờiXóaLại thơ vơi thẩn . Không chán à?
Trả lờiXóaKL vào thăm lại ngôi nhà bỏ hoang... Chạnh buồn! Đọc lại bài thơ nầy thấy ray rức quá!
Trả lờiXóa